Những Quả Dâu Trên Tuyết

Ngày xưa có một em bé mẹ mất sớm, sống với bố và mẹ ghẻ. Không may, ít lâu sau bố em từ trần, bà mẹ ghẻ đi lấy chồng khác sinh được một đứa con gái xấu xí, ngu đần lại có tật hay khóc nhè.

Bà mẹ ghẻ gầy đét như con mắm và ông bố đượng rậm rầu càng ghét cay ghét đắm em bé mồ côi vì em xinh tươi, được mọi người yêu mến.

Ông bố dượng thường chửi đồng, bà mẹ ghẻ thường nện những tát tai đau điếng mỗi lúc thấy em bé mồ côi tươi cười.

cùng sống chung một mái nhà nhưng số phận của hai đứa bé lại trái ngược nhau. Một em ăn ngon, mặc đẹp như một bà hoàng, một em chỉ được ăn cơm thừa, canh cặn, mặc áo rách không đủ che thân.

Một ngày tháng chạp, đó là sinh nhật đứa bé con bà dì ghẻ, nó nói với mẹ nó:

–   Mẹ ơi, con thích ăn quả dâu!

Bà mẹ hoảng lên:

–    Quả dâu? Con ơi, bây giờ không phải là mùa dâu!

Con bé giậm chân, hét:

–    Con muốn ăn quả dâu!

–    Mẹ cho con ăn cam nhé? Bây giờ đàng là mùa cam. Còn quả dâu thì mẹ không tìm đâu ra được!

Vừa lúc đó, em bé mồ côi đột một bó củi đi vào nhà bếp.

–    A, mày đã về! Đồ lười biếng! Đi tìm quả dâu cho tao! Không có dâu thì đừng hòng vác mặt về nhà này!

Vừa nói, con bé được nuộng chiều lấy tay đẩy em bé khốn khổ ra khỏi nhà.

Em băng qua đám tuyết, dầm mình trong gió bấc, dưới cơn mưa tuyết. Vừa đi, em vừa suy nghĩ:

–    Ta đi đâu đây? Tội nghiệp thân ta! Tìm đâu ra những quả dâu!

Em thừa hiểu nếu không hái được dâu mang về cho cô bé kia thì đừng hòng bước vào nhà. Trăng lên, khu rừng sáng rực như ban ngày. Đàn chim sà xuống, hót líu lo và đậu trên vai em bé. Rồi chúng chạy bay đi, đưa cái mỏ ti xíu chào tử biệt cô bạn. Ảo ảnh chăng? Bây giờ khu rừng đầy những cây dâu nhỏ, là là trên mặt dất giữa đám tuyết trắng, trên cây có những quả dâu đỏ mọng.

Nghe chim hót quên cả gió rét, em bé hát theo, hái những quả dâu chín đỏ bỏ đầy tạp dề.

Khi em trở về nhà, bà mẹ ghẻ, ông bố dượng và cô gái hay khóc nhè không thể tin ở mắt mình. Họ ăn không kịp nhai những quả dâu ngọt lịm.

–    Mày phải đi hái thêm, đồ lười biếng! Mày chỉ mang về đủ làm thèm chúng tao! Đồ chết tiệt!  Chúng tao sẽ cùng đi với mày xem ai cho mày những quả dâu ấy!

Cô bé thong thả trả lời:

–    Không ai cho con? Con hái ở cây dâu đấy chứ!

Bà mẹ ghẻ thét lên:

–    Mày đừng cho chúng tao là những con ngỗng đực! Hay là phù thủy? Nào, chúng ta cùng đi. Mày đi trước!

Vào thời tiết ấy, khu rừng chỉ có cây tùng đội tuyết trắng đứng rải rác. Về mùa đông, tuyết đóng băng, mặc cho giớ bấc tung hoành.

Em bé khốn khổ lại trở vào rừng giữa mùa đông giá lạnh, không có áo choàng, khăn quàng để chống rét.

Bà mẹ ghẻ vẫn đuổi theo em bé. Mụ lấy móng tay cấu véo đôi tay em gần chảy máu. Đứa con gái của mụ lượm những hòn sỏi nhọn ném vào bắp về em bé mồ côi. Ông bố dượng vẫn luôn mồm chửi rủa như những tiếng sấm vang dội trên đầu nó.

Em bé khốn khổ cứ phải đi sâu vào khu rừng. Nụ cười đã tắt trên môi nó. Em chạy, chạy nhanh để tránh những móng tay của bà dì ghẻ, nhưng hòn sỏi của con bé tai ác, những tiếng chửi rủa của ông bố dượng. Em dừng lại vì mệt lử, em ngã trên đống tuyết.

Bà mẹ ghẻ đi sau muốn nắm chân em. Khi bọn họ đi qua cái vực nước đọng của khu đồi thì bất thình lình cây cối cả gai nhon từ dưới đất mọc lên, lớn rất nhanh che kín khu rừng. Bà mẹ ghẻ cúi xuống, giãy giụa, cố len lỏi dưới những cành cây. Đám gai nhọn che kín thàn hình mụ ta.

Mụ không còn đi tới, đi lui được nữa! Rồi mụ không cựa quậy được nữa!

Ông bố dượng cũng không thoát khỏi nơi ấy được! Lão bị siết chặt, rồi cũng như vợ lão, lão phải đứng yên. Còn đứa con gái của họ thì đứng như trời trồng ở chỗ vực nước đọng. Nó sợ hãi nhìn dòng nước đục ngầu. Nó lại khóc. Vầng trăng mỉm cười nhìn nó khóc sướt mướt.

Trong lúc đó, em bé hái dâu nằm trên đống tuyết đã bay lên trời. Hàng ngôi sao đang mỉm cười với nó.

Bây giờ nó được yên tĩnh! Không còn ai đuổi theo nó, không còn ai cấu véo nó, ném sỏi nhọn vào chân nó, nguyền rủa như sấm vang trên đầu nó.

Ánh sáng bàng bạc rọi khắp khu rừng. Ầnh trăng dịu dàng, trong sáng như giữa một ngày xuân. Đàn chim hót líu lo và đến đậu trên vai cô bé. Chúng nhảy nhót rất dễ thương, mang những quả dâu đổ mộng thơm phức, ngọt như mật trong những cái mỏ tí xíu, đặt nhẹ nhàng trên đôi môi hồng của cô bé. Giữa tuyết trắng là một rừng dâu quả đỏ tươi, bao quanh cô bé. Từ bốn phía, đàn chim mỏ vàng cổ đổ, cánh biếc, đuôi dài, trắng như bông đang bay đến. Những đôi mắt tí xíu của chúng ảnh lên niềm vui. Chúng nhảy nhót trước mặt cô bé.

Cô bé không còn ở trên thế gian này nữa! Đàn chim đã rước cô lên trời.

Bà mẹ ghẻ gầy đét, ông bố dượng rậm râu và con bé hay khóc nhè cũng không trở về ngôi nhà cũ.

Trả lời